câu chuyện 1: bài học kinh nghiệm về đơn giản và giản dị và tiết kiệm
GIẢN DỊ VÀ TIẾT KIỆM
Bà Nguyễn Thị Liên, nguyên cán bộ Văn phòng lấp Chủ tịch, đề cập lại rằng: Khi thao tác làm việc ở văn phòng công sở Bác, thỉnh thoảng bà còn đảm nhận việc khâu, vá quần áo, chăn, màn, áo gối cho Bác. Quá trình này giúp bà có đk được gần chưng và học tập được hết sức nhiều.
Áo bác rách, bao gồm khi vá đi vá lại, bác bỏ mới đến thay. Mẫu áo gối greed color hoà bình của Bác, được ông phan xuân cần (người phục vụ Bác) gửi bà vá đi vá lại. Cầm mẫu áo gối của Bác, bà bâng khuâng nước mắt, bà nói với ông phan xuân cần thay áo gối khác cho bác bỏ dùng nhưng chưng chưa đồng ý. Bạn vẫn dùng mẫu áo gối vá.
Những năm mon giúp việc ở văn phòng chưng bà đã bao gồm kỷ niệm không khi nào quên.
Bà còn kể rằng:
Ở Việt Bắc, có một trong những buổi Bác đi công tác làm việc về muộn, về qua văn phòng, bác nghỉ lại một lát bởi mệt. Đồng chí Hoàng Hữu Kháng, bảo vệ của bác bỏ nói cùng với bà:
- bác bỏ mệt không ăn được cơm. Cô thổi nấu cho chưng bát cháo.
Bác đã nằm nghỉ ngơi nghe thấy nuốm liền bảo bà:
- Cô làm bếp cháo cho bác bỏ bằng cơm nguội ấy, vừa chóng chín, vừa tiết kiệm được gạo, khỏi bỏ phí cơm thừa.
Câu chuyện bà nói khiến chúng tôi xúc rượu cồn và thương chưng quá chừng. Chưng thật đơn giản và ngày tiết kiệm, chắt chiu như người thân phụ lo mang đến một mái ấm gia đình lớn, như cảnh nhà đông nhỏ mà còn túng thiếu thiếu. Dòng áo gối vá, bát cháo nấu bởi cơm nguội của vị chủ tịch nước có ảnh hưởng tác động lớn đến để ý đến của mỗi con bạn nhất là hiện nay, Đảng với Nhà việt nam thực hiện cuộc vận chuyển “Học tập và tuân theo tư tưởng, đạo đức nghề nghiệp và phong cách Hồ Chí Minh”.
Bài học ghê nghiệm
Câu chuyện nhỏ tuổi trên thấy rằng bọn họ cần noi gương ở bác đức tính giản dị và ngày tiết kiệm. Tiết kiệm hoàn toàn có thể giúp những người còn khó khăn hơn bọn chúng ta, giúp cho những người thật sự bắt buộc giúp đỡ, như thế ta sẽ vui mà tín đồ nhận cũng trở thành cùng vui.
Mẩu chuyện 2: bài học kinh nghiệm về thời gian
THỜI GIAN QUÝ BÁU LẮM
Năm 1945, mở đầu bài rỉ tai tại lễ tốt nghiệp khóa V Trường giảng dạy cán bộ Việt Nam, chủ tịch Hồ Chí Minh thẳng thắn góp ý: “Trong giấy mời sắp tới đây nói 8 giờ đồng hồ bắt đầu, bây chừ là 8 tiếng 10 phút rồi mà nhiều người dân vẫn chưa đến. Tôi khuyên bạn bè phải thao tác làm việc cho đúng giờ, vì thời gian quý báu lắm”.Cũng về giờ giấc, trong loạn lạc chống Pháp, một bạn hữu sĩ quan cung cấp tướng đến thao tác làm việc với chưng chậm 15 phút, tất nhiên là có lý do: Mưa to, suối lũ, con ngữa không qua được.
Bác bảo:
- Chú làm tướng mà chậm đi mất 15 phút thì quân nhân của chú đã hiệp đồng sai bao nhiêu? hôm nay chú đã chủ quan không sẵn sàng đủ phương án, đề xuất chú không giành được công ty động”.
Một lần khác, bác bỏ và đồng bào đề nghị đợi một đồng minh cán cỗ đến để bước đầu cuộc họp.
Bác hỏi:
- Chú cho muộn mấy phút?
- Thưa Bác, chậm trễ mất 10 phút ạ!
- Chú tính ráng không đúng, 10 phút của chú cần nhân cùng với 500 fan đợi sống đây.
Năm 1953, Bác đưa ra quyết định đến thăm lớp chỉnh huấn của bằng hữu trí thức, lúc đó đang lao vào cuộc đấu tranh tứ tưởng gay go. Sắp đến giờ lên đường bỗng dưng trời đổ mưa xối xả. Các đồng minh làm việc bên cạnh Bác đề nghị cho hoãn đến một trong những buổi khác. Có bạn bè còn đề xuất tập trung lớp học ở một vị trí gần chỗ ở của Bác… Nhưng chưng không đồng ý:
- Đã hứa thì đề nghị đến, đến mang lại đúng giờ, đợi trời tạnh thì cho đến bao giờ? Thà chỉ mình chưng và vài ba chú nữa chịu đựng ướt còn hơn để cả lớp cần chờ uổng công!.
Thế là bác bỏ lên đường mang đến thăm lớp chỉnh huấn đúng kế hoạch trình trong tiếng reo hò sung sướng của các học viên…Bác hồ nước của chúng ta quý thời gian của bản thân bao nhiêu thì cũng quý thời gian của người khác bấy nhiêu. Bởi vì vậy, trong suốt cuộc sống Bác không để bất cứ ai ngóng mình. Sự quý trọng thời hạn của chưng thực sự là tấm gương sáng sủa để họ học tập.
Bài học kinh nghiệm
Quỹ thời hạn của con người là có hạn. Người ta rất có thể làm lại một chiếc nhà, một bé đường,… nhưng cấp thiết lấy lại được một tích tắc thời hạn đã mất đi. Chính vì lẽ này mà thời gian còn quý rộng vàng, bạc. Máu kiệm thời hạn là tiết kiệm ngân sách và chi phí thông minh và thanh nhã nhất.
Mỗi người đều hoàn toàn có thể tiết kiệm được thời hạn của mình. Mặc dù nhiên, để thực hiện điều đó bọn họ cần phải làm việc phải bài bản cụ thể, bỏ ra tiết; thao tác làm việc ngăn nắp, gọn gàng gàng; thầy cô sẵn sàng bài chu đáo trước khi lên lớp, lên lớp đúng giờ, sử dụng hiệu quả giờ học; cán cỗ cần sẵn sàng nội dung tốt trước khi tiến hành tổ chức hội họp, tiếp dân,... Đó chính là tiết kiệm thời gian của bản thân mình và của mọi người.
Mẩu chuyện 3: bài xích học về phong thái ứng xử
NƯỚC NÓNG, NƯỚC NGUỘI
Buổi đầu binh đao chống Pháp, gồm một đồng chí cán cỗ Trung đoàn thường xuất xắc quát mắng chiến sĩ. Đồng chí này đã có lần làm giao thông, bảo đảm an toàn Bác đi ra nước ngoài trước biện pháp mạng mon Tám.
Được tin quần chúng phản ánh về bằng hữu này, một hôm, bác cho gọi lên Việt Bắc. Bác bỏ dặn trạm đón tiếp, dù bè bạn này gồm đến sớm, cũng giữa trưa bắt đầu cho bằng hữu ấy vào gặp mặt Bác.
Trời mùa hè, nắng và nóng chang chang, đi bộ đúng ngọ nên bằng hữu Trung đoàn vã cả mồ hôi, bạn như bốc lửa. Đến nơi, bác bỏ đã hóng sẵn. Bên trên bàn đặt hai ly nước, một ly nước sôi bao gồm ý chừng vừa như new rót, bốc hơi nghi ngút, còn ly kia là nước lạnh.
Sau khi chào hỏi xong, bác chỉ vào cốc nước lạnh nói:
- Chú uống đi.
Đồng chí cán cỗ kêu lên:
- Trời! Nắng núm này mà bác bỏ lại chan nước nóng làm sao cháu uống được.
Bác mỉm cười:
- À ra thế. Vậy chú say mê uống nước nguội, non không?
- Dạ gồm ạ.
Bác nghiêm nét khía cạnh nói:
- Nước nóng, cả chú và tôi số đông không uống được. Khi chú nóng, cả đồng chí của chú với cả tôi cũng không kết nạp được. Hòa nhã, điềm đạm cũng tương tự cốc nước nguội dễ dàng uống, dễ dàng tiếp thu hơn.
Hiểu ý chưng giáo dục, bè bạn cán cỗ nhận lỗi, hứa đang sửa chữa.
Bài học ghê nghiệm
Qua câu chuyện này bọn họ thấy được sự quan tâm của bác bỏ đến cách thống trị con người, một bài học về tâm lý và biện pháp ứng xử sâu sắc, khôi lỏi cho tất cả chúng ta. Khi khó tính rất dễ mất kiểm soát bản thân mình, lúc giận lên bạn có thể làm nhiều câu hỏi mà không lưu ý đến đến kết quả của nó, hoặc gửi ra một số trong những quyết định không mấy sáng suốt, nói ra những điều ko nên… chỉ để thỏa mãn nhu cầu cơn giận.
Tồi tệ hơn, bởi vì cơn giận bạn cũng có thể vô tình có tác dụng tổn thương tới những người xung quanh. Giữ lại trong cam kết ức của mình một hình hình ảnh không xuất sắc đẹp. Bởi vì vậy, trong số đông trường thích hợp hãy thiệt bình tĩnh, xử lý khôn khéo tình huống để sở hữu được công dụng tốt nhất.
Mẩu chuyện 4: Lối sống giản dị
ĐÔI DÉP BÁC HỒ
Đôi dép của bác bỏ “ra đời‟‟ vào khoảng thời gian 1947, được „‟chế tạo‟‟ từ 1 chiếc lốp ô tô quân sự của thực dân Pháp bị lính ta phục kích tại Việt Bắc. Đôi dép đo cắt không dày lắm, quai trước khổng lồ bản, quai sau nhỏ dại rất vừa chân Bác.
Trên con đường công tác, chưng nói vui với các cán cỗ đi cùng:
Đây là song hài vạn dặm vào truyện cổ tích ngày xưa... Đôi hài thần đất, đi đến đâu mà chẳng được.
Gặp suối hoặc trời mưa trơn, bùn nước vào dép nặng nề đi, bác tụt dép, xách tay. Đi thăm bà con nông dân, sải chân trên những cánh đồng vẫn cấy, đã vụ gặt, chưng lại xắn quần cao lội ruộng, tay xách hoặc nách kẹp đôi dép...
Mười 1 năm rồi vẫn song dép ấy... Các chiến sĩ cảnh vệ đã và đang đôi bố lần “xin‟‟ bác đổi dép nhưng bác bỏ bảo “vẫn còn đi được‟‟.
Bạn đang xem: Bài học rút ra từ câu chuyện về bác hồ
Cho mang lại lần đi thăm Ấn Độ, khi bác lên thứ bay, ngồi trong phòng riêng thì mọi người trong tổ cảnh vệ lập mẹo che dép đi, nhằm sẵn một đôi giày mới...
Máy bay hạ cánh xuống Niu-đê-li, bác tìm dép. Mọi fan thưa:
- chắc hẳn rằng đã đựng xuống khoang hàng của máy bay rồi... Thưa Bác....
Bác biết những chú chứa dép của bác bỏ đi chứ gì. Việt nam còn không được hòa bình hoàn toàn, nhân dân ta còn nặng nề khăn, bác bỏ đi dép cao su đặc nhưng bên trong lại có đôi tất new thế là đầy đủ lắm mà lại vẫn lịch sự - chưng ôn tồn nói.
Vậy là những anh chiến sĩ phải trả lại dép để bác đi vị dưới đất chủ nhà đang rét lòng hóng đợi...
Trong suốt thời hạn Bác sống Ấn Độ, nhiều thiết yếu khách, bên báo, công ty quay phim... Rất suy xét đôi dép của Bác. Họ cúi người xuống sờ nắn quai dép, thi nhau bấm máy từ rất nhiều góc độ, ghi ghi chép chép... Làm tổ vệ binh lại yêu cầu một phen xem chừng và bảo đảm “đôi hài thần kỳ” ấy.
Năm 1960, bác đến thăm một đơn vị Hải quân dân chúng Việt Nam. Vẫn đôi dép “thâm niên” ấy, bác đi thăm khu vực ăn, chốn ở, trại chăn nuôi của đối kháng vị. Các chiến sĩ dragon rắn kéo theo, người nào cũng muốn chen chân, quá lên sẽ được gần bác hơn. Bác vui cười nỗ lực tay chiến sỹ này, vỗ vai đồng chí khác. Bỗng bác đứng lại:
- Thôi, những cháu giẫm làm tụt quai dép của bác rồi...
Nghe bác nói, các người tạm dừng cúi xuống lặng lặng quan sát đôi dép rồi lại rầm rĩ lên:
- Thưa Bác, cháu, cháu sửa...
- Thưa Bác, cháu, cháu sửa được ạ...
Thấy vậy, những chiến sĩ vệ binh trong đoàn chỉ đứng cười vày biết đôi dép của chưng đã nên đóng đinh sửa mấy lần rồi...Bác mỉm cười nói:
- Cũng phải để Bác mang đến chỗ cội cây kia, có điểm dựa mà đứng đang chứ! bác “lẹp xẹp” lết đôi dép mang đến gốc cây, một tay vịn vào cây, một chân co lên tháo dép ra:
- Đây! cháu nào tốt thì chữa trị hộ dép mang đến Bác...Một anh nhanh tay giành lấy cái dép, giơ lên tuy nhiên ngớ ra, lúng túng. Anh cạnh bên liếc thấy, “vượt vây” chạy biến...
Bác buộc phải giục:
Ơ kìa, nhìn mãi thế, cấp tốc lên cho bác bỏ còn đi chứ. Anh đồng chí lúc nãy chạy đi đã trở về với loại búa con, mấy dòng đinh:
- Cháu, để con cháu sửa dép...Mọi người dãn ra. Phút chốc, cái dép sẽ được trị xong. Những chiến sỹ không được suôn sẻ chữa dép phàn nàn:
- tại dép của bác bỏ cũ quá. Thưa Bác, bác bỏ thay dép đi ạ..
Bác nhìn các chiến sĩ nói: - những cháu nói đúng... Mà lại chỉ đúng gồm một phần... Đôi dép của bác cũ nhưng mà nó mới chỉ tụt quai. Con cháu đã chữa trị lại chắc chắn rằng cho bác thế này thì nó còn „‟thọ‟‟ lắm! download đôi dép không giống chẳng đáng là bao, dẫu vậy khi chưa quan trọng cũng chưa nên... Ta phải tiết kiệm ngân sách vì non sông ta còn nghèo...
Bài học khiếp nghiệm
Bài học mà chúng ta rút ra được trong mẩu truyện này đó là một lối sống giản dị, tiết kiệm ngân sách và chi phí ở chưng Hồ. Mặc dù ở địa vị càng cao nhưng tín đồ càng giản dị, trong sạch, cả một đời ko xa xỉ, hoang phí. Cuộc đời của bác là tấm gương sáng ngời về đức: Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư. Nếp sống giản dị của Bác chính là tấm gương để mỗi người họ noi theo.

BA CHIẾC tía LÔ
Trong đều ngày sống ở Việt Bắc, mỗi lần Bác đi công tác, gồm hai bè bạn đi cùng. Do sợ bác mệt, đề nghị hai bạn hữu định sở hữu hộ tía lô đến Bác, nhưng bác nói:
- Đi con đường rừng, leo núi ai nhưng mà chẳng mệt, tập trung đồ vật cho một người đưa đi thì fan đó càng giường mệt. Cứ phân ra từng người mang 1 ít.
- những chú đang chia gần như rồi chứ?
Hai đồng minh trả lời:
- Thưa Bác, rồi ạ.
Ba người lên đường, qua 1 chặng, mọi tín đồ dừng chân, bác bỏ đến chỗ bè bạn bên cạnh, xách chiếc ba lô lên.
- tại sao ba lô của chú nặng mà chưng lại nhẹ?
Sau đó, chưng mở cả 3 chiếc tía lô ra coi thì thấy bố lô của bác nhẹ nhất, chỉ gồm chăn, màn. Bác bỏ không đồng ý và nói:
- Chỉ có lao hễ thật sự mới đưa về hạnh phúc cho bé người.
Hai đồng minh kia lại đề nghị san đều các thứ vào 3 chiếc cha lô.
Bài học ghê nghiệm
Thông qua mẩu truyện ngắn cha chiếc bố lô, chúng ta rút ra được bài học là, vào cuộc sống cần biết san sẻ cùng cả nhà những lúc khó khăn khăn, hoán vị nạn, đừng phụ thuộc quyền cao chức rộng mà bọn áp kẻ yếu thế. Sống phải vô tư mới khiến cho lòng người bái phục và nể trọng.

HAI BÀN TAY
Năm 1911, năm ấy chưng còn tr lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh cha - tên của chưng hồi ấy, thuộc một fan bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đùng một phát anh bố hỏi người chúng ta cùng đi:
- Anh Lê, anh gồm yêu nước không ?
Người bạn đột nhiên đáp:
- tất nhiên là có chứ!
Anh cha hỏi tiếp:
- Anh có thể giữ bí mật không?
Người bạn đáp:
- bao gồm
Anh ba nói tiếp: - Tôi ý muốn đi ra nước ngoài, xem nước Pháp và những nước khác. Sau khi xem xét bọn họ làm như vậy nào, Tôi đang trở về giúp đồng bào bọn chúng ta. Tuy thế đi một mình, thiệt ra cũng có nhiều mạo hiểm, ví như nhức ốm… Anh ước ao đi cùng với tôi không ?
Anh Lê đáp:
- Nhưng bạn ơi ! họ lấy đâu ra tiền mà lại đi ?
- Đây, tiền đây – anh tía vừa nói vừa giơ hai bàn tay .Chúng ta sẽ làm việc, bọn họ sẽ làm bất cứ việc gì cơ mà sống cùng để đi. Anh cùng đi cùng với tôi chứ ?
Bị cuốn hút vì lòng hăng hái của Bác, người các bạn đồng ý. Cơ mà sau khi xem xét kĩ về cuộc đi gồm v phiêu lưu, anh Lê không có đủ dũng mãnh để duy trì lời hứa. Còn bác Hồ đã đi được ra quốc tế bằng chính đôi tay của mình. Bác bỏ đã làm những nghề khác nhau : Phụ bếp, bồi bàn, quét tuyết… và đi mọi năm châu, bốn biển lớn để tìm tuyến phố cứu dân, cứu giúp nước khỏi ách đô hộ của thực dân phong kiến, giải phóng mang lại dân tộc.
Bài học kinh nghiệm
Câu chuyện ngắn gọn nhưng nhắc nhở chúng ta rằng, một ý chí kiên định, gan góc và sáng sủa suốt, dám suy nghĩ dám có tác dụng sẽ đưa về cho ta hầu hết điều bất ngờ, tất cả khi là cả sự thành công.

BỎ THUỐC LÁ
Hút dung dịch lá là tươi vui duy duy nhất của bác bỏ như bác bỏ thường nói. Tuy nhiên, từ khi bị bệnh, theo lời khuyên của hội đồng thầy thuốc, bác có planer quyết tâm vứt dần. Chưng nói:
- bác hút thuốc từ thời điểm còn tr nay đã thành thói quen, hiện giờ bỏ thì xuất sắc nhưng không dễ, các chú đề xuất giúp bác bỏ bỏ tính xấu này. Rồi chưng tự đặt ra chương trình vứt thuốc dần dần. Ban đầu là giảm số lượng điếu hút trong ngày. Lúc thèm hút thuốc chưng làm một việc nào đó để ham mê sự chú ý, tập trung. Tuổi đã già đề xuất làm vậy nên thật thừa vất vả. Tập một đồ vật quen, bỏ một thói quen không dễ chút nào.
Phải gồm một nghị lực khác người mới làm cho được. Bác bảo bạn bè giúp việc để cho Bác một vỏ lọPenixillin làm việc nơi thao tác làm việc và phòng nghỉ. Hút chừng nửa điếu bác dụi đi nhằm vào lọ đó. Sau hút lại nửa điếu nhằm dành, bằng hữu can bảo dung dịch lá hút dở không có lợi, chưng bảo: "Nhưng hút thế để có cữ". Với cách làm đó, bác đã sút từ cả bao xuống tía bốn điếu một ngày. Cứ như vậy, bác bỏ hút thưa dần.
Đầu tháng 3/1968 nhân lúc bị cảm ho nhẹ, bác tự quyết định bỏ hẳn. Mấy ngày sau, trong một tuần lễ lễ bạn bè vẫn để gói thuốc chỗ bàn thao tác làm việc của Bác, nhưng bác không dùng.
Sau 1 tuần thấy chưng quyết trọng điểm như vậy, anh em cất hẳn dung dịch lá. Một tháng sau, lúc tiếp bạn hữu Vũ Quang, khi ấy là túng bấn thư tw Đoàn giới trẻ Lao động Việt Nam, bác bỏ nói: chưng đã quăng quật quốc lá rồi, chú về vận động thanh niên đừng hút thuốc lá lá. Về sau Bác có bài bác thơ Vô đề:
Thuốc kiêng, rượu cữ đã tía năm,
Không bệnh dịch là tiên hí hửng tuyệt trằn
Mừng thấy miền nam luôn chiến thắng lớn,
Một năm là cả bốn mùa xuân
Bài học khiếp nghiệm
Qua câu chuyện này ta đọc được, trong tất cả công việc, vấn đề làm mà chúng ta yêu say mê nếu tất cả quyết trọng điểm thì dĩ nhiên chắn họ sẽ làm cho được. Do vậy trong tiếp thu kiến thức cũng thế, họ nên kiên định và nhẫn nại dù là khó khăn và băn khoăn đến đâu thì cũng phải cố gắng hết mình.

GIỮ LỜI HỨA
Hồi ở Pác Bó, bác bỏ Hồ sống siêu chan hòa với đa số người. Một hôm được tin chưng đi công tác xa, trong số những em nhỏ bé thường ngày quấn quýt bên bác bỏ chạy đến nỗ lực tay bác thưa:
- bác bỏ ơi, chưng đi công tác về nhớ sở hữu cho con cháu một dòng vòng bạc nhé!
Bác cúi xuống quan sát em nhỏ bé âu yếm, xoa đầu em khẽ nói:
- Cháu ở trong nhà nhớ ngoan ngoãn, lúc nào Bác về bác sẽ mua bộ quà tặng kèm theo cháu.
Nói hoàn thành Bác vẫy kính chào mọi tín đồ ra đi. Hơn 2 năm sau chưng quay trở về, các người hoan hỉ ra đón Bác. Ai cũng vui mừng xúm xít hỏi thăm sức mạnh Bác, không có ai còn nhớ mang đến chuyện năm xưa. Bỗng bác mở túi kéo ra một chiếc vòng bạc đãi mới tinh trao tận tay em bé bỏng – bây giờ đã là 1 cô bé. Cô bé bỏng và mọi tín đồ cảm động cho rơi nước mắt. Bác nói:
- con cháu nó nhờ vào mua tức là nó thích hợp lắm, bản thân là người lớn đã hứa thì nên làm được, đó là "chữ tín". Chúng ta cần yêu cầu giữ trọn niềm tin với mọi người.
Bài học kinh nghiệm
Giữ chữ tín là phẩm chất cừ khôi trong cuộc sống xã hội cho cho nên việc bội tín không chỉ là làm xấu bạn dạng thân mà nhỏ gây tác hại đối với người khác. Tín nhiệm bắt mối cung cấp từ xóm hội hướng về cái thiện, chữ tín thay đổi phạm trù đạo đức trong quan hệ nam nữ ứng xử thân con người với bé người.
Mẩu chuyện 9: bài học về sự việc sẻ phân chiaBÁT CHÈ XẺ ĐÔI
Đồng chí liên lạc đi công văn 10 tiếng đêm mới đến. Bác bỏ gọi với ra một bát, một thìa con. Rồi bác đem chén chè đậu đen, đường phèn, mà đồng đội phục vụ vừa sở hữu lên, x một ít cho bạn hữu liên lạc.
- Cháu ăn uống đi!
Thấy bằng hữu liên lạc ngần ngại, lại sở hữu tiếng đằng hắng mặt ngoài, bác giục:
- Ăn đi, chưng cùng ăn…
Cảm ơn Bác, bạn hữu liên lạc ra về.
Ra khỏi đơn vị sàn, xuống sân, bạn hữu cấp dưỡng nhấn vào vai anh quân nhân thông tin. - Cậu chán quá. Cả ngày Bác có bát chè để bồi dưỡng làm đêm nhưng cậu lại ăn mất một nửa.
- Khổ quá, anh ơi! Em có vui mừng gì đâu. Thương Bác, em vừa ăn uống ra rớt nước mắt, cơ mà không ăn uống lại sợ bác bỏ không vui, mà ăn uống thì biết dòng chắc là những anh mắng rồi...
Bài học tởm nghiệm
Qua mẩu truyện này bác bỏ đã dạy chúng ta rằng, làm cho người phải ghi nhận quan tâm, sẻ chia với những người khác. Chúng ta không nên tất cả thói ích kỉ, chỉ nghĩ cho chính mình mà cần phải biết có những hành vi thể hiện nay sự nhiệt tình tình cảm, qua đó ta sẽ luôn được mọi fan xung quanh thương mến và kính trọng.
Mẩu chuyện 10: bài xích học về sự đoàn kết
BÁC HỒ VỚI CHIẾN SĨ NGƯỜI DÂN TỘC
Anh hùng La Văn Cầu, dân tộc Tày mãi mãi không bao giờ quên bữa cơm của chưng "đãi" với rau, giết gà… mọi "sản phẩm" vì chưng chính bác bỏ nuôi, trồng. Bác hỏi thăm mẹ Cầu, nhờ cất hộ quà mang lại mẹ, dặn cán bộ tạo mọi đk để Cầu trở lại thăm mẹ, giúp đỡ gia đình.
Nhiều chiến sỹ người dân tộc đã lấy họ Hồ cho khách hàng như hồ nước Vai, hồ Can Lịch, hồ Văn Bột... Mùa thu năm 1964, chị Choáng Kring Thêm - chiến sĩ người dân tộc Cà Tu, tham gia đoàn đại biểu phương diện trận dân tộc Giải phóng miền nam bộ được ra miền Bắc, gặp gỡ Bác Hồ. Chị Thêm kể: "Đoàn cửa hàng chúng tôi vừa cách xuống xe pháo thì đã thấy bác đứng chờ ngay quanh đó sân.
Bác ôm hôn thắm thiết những thành viên vào đoàn. Cửa hàng chúng tôi theo bác bỏ đến dãy bàn tiếp khách kê ngay xung quanh vườn đầy hoa cùng nắng. Thấy tôi mặc bộ áo quần dân tộc, bác nói:
- Cháu đúng là con gái dân tộc Cà Tu duy trì được đặc thù của dân tộc bản địa mình.
Chị Ngân, chị Cao gặp gỡ Bác, mừng vượt khóc lên. Bác dịu dàng bảo:
- các cháu gái đừng khóc. Gặp mặt Bác đề nghị vui chứ. Hai cháu hãy nhắc cho chưng nghe bà nhỏ ta làm việc tiền đường đánh Mỹ như vậy nào?
Tôi thưa:
- Thưa Bác, cháu thương, con cháu nhớ Bác. Toàn bộ đồng bào dân tộc khu vực miền nam đều thương lưu giữ Bác.
Xem thêm: Tải Luckybest Là Gì ? Luckybest Có Lừa Đảo Không? Luckybest Là Gì
kế tiếp tôi kể bác bỏ nghe một số chuyện pk của chị em Giớn, anh Bên, em Thơ...Bác nói:
- Cuộc tao loạn của đồng bào khu vực miền nam ta là toàn dân, toàn diện. Tr , già, gái, trai, Kinh, Cà Tu, Cà Tang với đồng bào những dân tộc khác hầu hết sản xuất giỏi, đánh nhau giỏi".
Tôi hiểu kia là bác dành tình thương bạt ngàn của bác cho tất cả chúng ta.
Bài học gớm nghiệm
Câu chuyện ngắn gọn tuy vậy cho họ nhiều bài học kinh nghiệm lớn: bài học về tình cảm, sự quan tiền tâm đối với các dân tộc đồng đội trong đại gia đình các dân tộc Việt Nam; bài học kinh nghiệm về vấn đề đại hòa hợp toàn dân tộc để có thành công lớn... Điều chúng ta phải thân thương là làm cái gi để thực tân tiến đoàn kết toàn dân tộc, nhất là việc đưa ra các chính sách đối với các dân tộc thiểu số, quan tâm đến các vùng sâu, vùng xa để tạo nên sức bạo phổi to lớn của tất cả dân tộc, xây dựng non sông giàu đẹp, mọi người dân đều ấm no, hạnh phúc.