Đón giao thừa là một trong phong tục đẹp của ông thân phụ được nhỏ cháu cất giữ khá trọn vẹn cho ngày nay. Giao thừa còn gọi là trừ tịch, là “điểm thời hạn chuyển tiết giữa năm Cũ – Mới, được huyền thoại quan niệm như sự giao hòa Âm – Dương, phối ngẫu Trời – Đất để từ trong chết choc – Cũ phát sinh sự sinh sống – Mới” (Trần Quốc Vượng, 2000). Vậy yêu cầu mọi bạn cố thức để tận mắt chứng kiến giây phút giao hòa của khu đất trời, nghe giờ pháo, giờ đồng hồ trống rộn rã báo hiệu sang trọng canh, cúng kính tạ ơn trời đất, tổ tiên, đi lễ đền chùa rồi hái lộc ước may.
Bạn đang xem: Đếm ngược giao thừa 2021
Đây cũng chính là lúc những nhà Nho đánh dấu phong tục thiêng liêng này với đầy đủ nỗi lòng suy tư về người yêu thế thái.
Thời khắc gửi giao đưa về sức sống mới cho muôn vật khiến cho tác mang Đặng Đức Siêu cảm nhận đêm giao thừa với trung tâm trạng hết sức lạc quan:
“Tháng lụn năm cùng, sự chẳng cùngNửa tối xuân lại nửa tối đôngGà kêu, pháo nổ, năm canh trótMừng cội mai già gặp chúa Đông” (Trừ tịch).
Nhưng Nguyễn Khuyến cùng Trần Tế Xương lại đón giao quá trong sự bi đát tẻ. Không gian giao thừa làng Vị Hạ mùa đói kém khá ảm đạm. Fan làng nghe vẫn có tiếng trống dẫu vậy là trống những làng khác vọng lại “ình ịch” nhỏ dại lẻ, vẫn có tiếng pháo nổ thông báo xuân sang nhưng lại chỉ đôi ba tiếng pháo ở trong phòng giàu “lẹt đẹt”: “Ình ịch đêm qua trống những làng/ biện pháp ao đì đẹt pháo thầy Nhang” (Khai bút – Nguyễn Khuyến).
Trần Tế Xương cũng tả cảnh đón giao thừa của tín đồ nghèo thành phố qua không khí tối tăm “om thòm” với tiếng pháo cá biệt chỉ “đì đẹt”: “Đì đẹt xung quanh sân tràng pháo chuột/ Om thòm trên vách bức ảnh gà”. Tận mắt chứng kiến cảnh ấy khiến nhà thơ buộc phải buông lời chửi xéo đàn hãnh tiến rởm nhớ rằng đi nỗi nhục mất nước:
“Dám hỏi hầu hết ai nơi cầm cố quậnRằng xuân, xuân mãi vậy ru mà” (Xuân ru).
Sở dĩ không khí giao thừa trong thơ hai bên Nho bi thương đến vậy vì trời đất tất cả sang canh thì đất nước cũng không chuyển đổi được điều gì. Dân chúng vẫn bắt buộc sống vào “thời đại khủng hoảng toàn diện” với điều cạnh tranh cứu vớt nhất chính là “khủng hoảng về hệ bốn tưởng – văn hóa”, trong đó có phong tục lễ đầu năm mới dân tộc.
Bởi đêm ba mươi trời buổi tối nhất nên các nhà thơ cảm thức giây lát giao thừa đa phần từ tín hiệu âm thanh. Nghe giờ đồng hồ pháo giao thừa báo quý phái canh, nguyễn trãi biết bản thân già hơn cùng rồi suy ngẫm về phiên bản thân – một ông quan tiền già an hưu chỉ ngồi hóng đếm tuổi:
“Chong đèn chực tuổi cay con mắt,Đốt trúc khua na đắng lỗ tai”(Trừ tịch), (Đinh Gia Khánh, 2007a).
Thời tương khắc sang canh khiến người ta thường chú ý lại gần như điều mình đã tiến hành trong vượt khứ và mong ước đến tương lai. đường nguyễn trãi cũng ngẫm ngợi hơn những về phiên bản thân và ý trung nhân thế thái lúc từ bỏ thiết yếu trường. Lúc còn làm quan, sắp tới Tết triều đình ban kế hoạch như một đậc ân gọi là “lịch quan”, ni nghỉ hưu không thể ưu ái đó cần “chẳng thấy”, cơ mà cũng chả buộc phải hỏi. Thức khuya hóng giao thừa mà lại “cay mắt”, nghe pháo trúc nổ lại “đắng tai”. Giải pháp dùng từ bỏ là chiêu mộ t sự gửi nghĩa tinh tế biểu hiện cả m xúc của tín đồ già đang mong chờ khoảnh tự khắc mới trong tim trạng vừa vui vừa bi ai tủi. Năm mới tết đến đến, bạn càng tất cả tuổi càng động lòng hơn.
Cùng với chổ chính giữa trạng như Nguyễn Trãi, Nguyễn Khuyến thương cho chính mình tóc đang bạc, đôi mắt đỏ ngầu vày tuổi tác ùa tới một phương pháp không ý muốn muốn. Đêm giao quá làng open đình để cúng kính với bắt cỗ. Tuy vậy trong đêm ấy, biết mình đang lên tuổi lão thôn “năm mươi nhăm”, chuẩn bị được ngồi “cỗ phe” với “ăn dưng”, Nguyễn Khuyến ngồi dưới bóng đèn, âm thầm lặng lẽ uống rượu và kí thác nỗi niềm qua hầu hết câu thơ: “Bất tri đầu thượng kỷ hành bạch,/ Chỉ hữu niên lai tuy vậy nhãn hồng” (Chẳng hay trên đầu đã có mấy gai tóc bạc,/ Chỉ biết độ một trong năm này hai mắt đỏ ngầu). Mặc dù không lâu nghĩ ngợi đến năm mon đời mình, công ty thơ đã mở lòng cảm thương cho tất cả những người nghèo đã đón xuân:
“Nhân dục tầm xuân minh nhật kiến,Bần duy test tịch bách ưu không”(Ai mong mỏi tìm xuân sáng mai đã thấy,Nhà nghèo chỉ gồm đêm ni là không ngại gì).
Chỉ tất cả đêm giao quá là họ không phải lo, không lo ngại vì không có gì để kiếm, không trở nên ai hành hạ, fan ta còn bận đón xuân (Trừ tịch kì 2).
Xem thêm: Tổng Hợp Lý Thuyết Toán 12 Pdf, Tổng Hợp Lý Thuyết Toán 12
Đêm giao quá là thời khắc thiêng liêng của khu đất trời, con người và cả dân tộc. Đây cũng là thời gian nghệ thuật đầy trung ương trạng, nỗi niềm của mỗi người trong thời xung khắc sang xuân.