Kể về một đợt em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo bi quan - mẫu mã số 1

Cách đây hai tuần, em đang phạm một lỗi lầm nhưng em không khi nào quên được. Đó là lần em đang quay cóp tư liệu khi đã làm bài bác kiểm tra. Việc làm đó đã làm cho cô chủ nhiệm của em phải bi quan lòng rất nhiều.

Bạn đang xem: Kể một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn

Buổi buổi tối trước hôm đó, em đang xem thời khóa biểu và hiểu được ngày mai không tồn tại gì bắt buộc làm cả, chỉ riêng môn Văn là yêu cầu học nằm trong lại các ghi nhớ, xem lại toàn bộ các bài bác tập làm cho văn cô cho. Nhưng vày hôm đó có bộ phim truyền hình rất hay yêu cầu em mê mải xem phim nhưng mà quên ko học bài gì cả. Sáng hôm sau, lúc vào máu Văn em vẫn rất ngạc nhiên khi nghe cô nói rằng: “Ôn lại bài xích năm phút rồi mang giấy ra làm bình chọn nhé những em”. Thời gian đó, trên trán em toát cả mồ hôi, ướt cả tóc. Em lần chần phải làm sao nếu như điểm hèn thì đang bị phụ huynh la rầy còn các bạn sẽ cười chê mình. Thờ thẫn một thời gian lâu thì cô giáo bước đầu đọc đề. Cô vừa đọc xong xuôi thì chúng ta chăm chú làm bài, chỉ riêng em thì loay hoay hỏi bài bác nhưng chẳng ai chỉ em cả. Quan sát lên đồng hồ em thấy không còn kịp thời gian để ngồi hỏi bài nữa. Em tấn công liều một phen demo xem sao. Em lấy cuốn tài liệu ra cùng chép lia lịa cho tới hết giờ, cô kêu cả lớp nộp bài. Nộp bài xong, chúng ta ríu rít hỏi coi nhau có làm được không, còn em chỉ ngồi mỉm cười mỉm một mình vì em biết chắc hẳn rằng mình sẽ tiến hành điểm cao thôi.

Qua ngày hôm sau, khi cô trả bài kiểm tra, em có được điểm số hết sức cao. Khi cô kêu gọi điểm mang lại cô ghi vào sổ thì em đã khôn xiết tự tin đứng lên nói bự rằng: “Thưa cô, mười ạ!”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, cô thì mỉm cười nói rằng: “Em làm cho bài tốt lắm!”. Thời gian đó, em cảm thấy rất vui. Vừa rã học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Người nào cũng khen em giỏi, em cũng cảm giác rất hãnh diện vì điều đó nhưng đắn đo vì sao, tối hôm kia em cần yếu nào ngủ được. Cứ mãi trần trọc trong cả đêm, cứ cảm xúc mình ko trung thực với cô, với những người xung quanh đã luôn luôn tin tưởng ngơi nghỉ mình. Điểm này không phải là bé điểm thiệt sự do chính thực lực của chính bản thân mình làm, cơ mà nó chỉ bởi em xoay cóp nhưng có. Em cứ suy xét mãi, ko biết làm thế nào vì bây giờ nếu nói ra sự thật thì mọi người sẽ nghĩ mình như vậy nào? Em lừng chừng một lúc em quyết định sẽ nói rõ ràng cho cô biết. Sáng sủa hôm máy hai, em đã mang hết can đảm để chạm chán cô cùng nói rằng: “Thưa cô, em xin lỗi cô không hề ít vì em dường như không trung thực trong những lúc làm bài. Em vẫn quay cóp tư liệu mới bao gồm điểm mười đó”. Nghe xong, thầy giáo không nói gì chỉ vắng lặng sửa điểm vào sổ. Dẫu vậy em biết rằng, thẳm sâu trong hai con mắt cô là việc buồn lòng và thuyệt vọng khi tất cả một học sinh như em. Cuối tiếng học, cô điện thoại tư vấn em lên với nói : “Cô mong rằng sẽ không có lần đồ vật hai em xoay cóp tài liệu trong giờ chất vấn nữa. Đó là vấn đề làm không đúng. Em bắt buộc khắc phục. Tuy vậy, cô cũng có lời khen ngợi vì em đang biết trung thực dấn lỗi, đó là điều đáng khen. Em nên hứa với cô sẽ cố gắng học hành cần cù hơn và đừng làm vậy nên nữa em nhé!”. Nghe cô nói xong, thốt nhiên hai khóe đôi mắt em cay cay, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong tâm địa chan cất bao xúc cảm khó tả. Trong tim em giờ đây đã nhẹ nhõm hơn vì chưng mình đã can đảm nói ra sự thật.

Qua sự việc này, em hy vọng nói với tất cả người rằng: trong cuộc sống đầy bộn bề như bây giờ, bọn họ cần phải biết sống một bí quyết trung thực, chớ làm người khác phải bi thiết lòng vị mình. Là 1 trong học sinh, ngay từ bây giờ, em sẽ nỗ lực học hành chuyên chỉ, ko ham chơi nữa. Em sẽ không còn phải làm cho các thầy, các cô và mọi người xung xung quanh mình ảm đạm lòng thêm lần như thế nào nữa.

*

Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến cho thầy cô giáo bi đát - mẫu mã số 2

vào cuộc sống, mỗi họ không ít lần mắc lỗi nhưng bao hàm lỗi lầm đã gây nên không lúc nào chúng ta quên được. Bây giờ, cứ các lần nhớ mang lại cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong thâm tâm mình ray rứt vị đã vô lễ với cô.

Tôi vốn là 1 trong những đứa trẻ bất hạnh nhất bên trên đời - tôi luôn luôn nghĩ về bản thân bản thân như vậy. Bà bầu tôi sinh ra tôi dẫu vậy tôi không tồn tại bố. Từ nhỏ bé tôi đã luôn bị mọi bạn xung quanh khinh miệt, chế nhạo cợt là "đồ con hoang". Những bà mẹ không cho con họ đùa với tôi. Tôi sinh sống thui thủi như thế với người mẹ trong căn nhà bé dại tồi tàn cuối xóm. Từ bỏ bé, tôi ko thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài người mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống đơn nhất không họ mặt hàng trong sự khinh thường miệt của mọi tín đồ xung quanh. Trong đôi mắt tôi, loài người thật xấu xí và tàn ác - trừ tín đồ mẹ nhân hậu mà tôi hết lòng yêu mến và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với chúng ta nào vào lớp, luôn luôn lãnh đạm, thờ ơ với tất cả người xung quanh.

Năm ấy, tôi học tập lớp bảy. Trong giờ văn, bây giờ lớp học tập văn nghị luận triệu chứng minh. Gia sư giảng đề "Lá lành đùm lá rách". Cô vẫn dùng những lập luận và dẫn chứng gần gũi, nuốm thể, thiết thực nhằm cho chúng tôi thấy đây là lòng có nhân của người việt nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số trong những bạn nộp bài bác cho cô sửa - trong các số đó có tôi. Cô điện thoại tư vấn tôi lên với hỏi: "Toàn, tại sao em lại ko làm bài mà nhằm giấy trắng? Em thiếu hiểu biết bài à? không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?"

bội nghịch ứng của tôi bất ngờ đến mức có tác dụng cả lớp sững sờ quan sát tôi. Tôi gân cổ lên vấn đáp cô: "Em ko làm vì em ko thèm làm cho chứ chưa phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, bên trên đời này làm những gì có lòng nhân ái, tình nhân thương người. Nguyên nhân em lại chứng minh điều gián trá như cố gắng là đúng cơ chứ?" Tôi nói mà đắn đo mình sẽ nói gì. Chắc hẳn rằng đó là hầu hết điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn rất nhiều cặp đôi mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận mang lại run người. Cô ko nói lời như thế nào mà cách nhanh thoát khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm giác nên bước ra bên ngoài chăng? Tôi thoáng ăn năn vì quá lời với cô nhưng lại tôi không thấy bản thân sai. Lớp trưởng đến chúng tôi nhẹ nhàng: "Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!" Tôi giận dữ: "Tớ ko nói sai. Tớ không tồn tại lỗi!".

Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình có khả năng sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo chị em sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên chạm chán riêng cô. Tôi biết mình có khả năng sẽ bị khiển trách khôn cùng nặng. Tôi lao vào phòng giáo viên, cô ngồi kia vẻ mặt bi tráng rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô ấy còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng quá bất ngờ hơn lúc cô ko trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích mang đến tôi thấy rằng tôi nghĩ như vậy là lệch lạc. Chúng ta đã luôn thân cận và giúp sức tôi, cô đã luôn luôn quan chổ chính giữa và yêu thương tôi,... Tôi khôn xiết ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô êm ả dịu dàng xoa vào đầu tôi với bảo: "Em gọi được như vậy là xuất sắc và không nên mất ý thức vào tình fan như thế! Cô ko giận em đâu". Mặc dù cô nói vậy nhưng mà tôi vẫn thấy bản thân thật bao gồm lỗi khi thiếu tôn trọng với cô.

Tôi thật hàm ân cô vị đã dạy tôi bài học kinh nghiệm về tấm lòng độ lượng cùng giúp tôi mang lại niềm tin về tình người.

Kể về một lượt em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo ảm đạm - chủng loại số 3

Trong cuộc đời mỗi chúng ta ai cũng từng mắc các sai lầm, khuyết điểm, những sai lạc đó giúp họ nhận ra nhược điểm của bạn dạng thân để thay thế và trưởng thành và cứng cáp hơn. Tôi cũng từng mắc rất nhiều lỗi lầm, cơ mà lần khiến cho tôi chẳng thể nào quên sẽ là lần mắc lỗi cùng với cô giáo công ty nhiệm – cô Thu.

Tôi còn lưu giữ ấy là lúc tôi học lớp 5, vào lớp tôi là đứa học giỏi, lại năng nổ vào mọi buổi giao lưu của trường lớp đề xuất rất được thầy cô và bạn bè yêu quý. Học tập lớp 5, kì thi mà công ty chúng tôi quan tâm nhiều nhất chính là kì thi học sinh giỏi. Tôi được cô Thu lựa chọn mặt gửi tiến thưởng giao trách nhiệm đi thi học sinh giỏi. Khỏi bắt buộc nói tôi đang hãnh diện với tự hào biết nhường nào. Với tôi cũng biết rằng, không tính tôi chẳng tất cả ai đầy đủ năng lực để tham dự kì thi này. Khi ấy tôi quả là 1 trong con bé nhỏ tự mãn, luôn nghĩ mình giỏi giang và khinh thường những chúng ta xung quanh. Cô Thu ân cần ôn luyện mang đến tôi, tôi cũng nỗ lực hết mức độ ôn thi theo sự chỉ dẫn của cô.

nhị ngày trước lúc thi tôi tự đến phép bản thân sinh hoạt để đến ngày thi tất cả một tinh thần thoải mái và dễ chịu nhất. Tôi hết sức tự tin vào đa số gì tôi đã học. Ngày thi đến ai cũng hoan hỉ chúc tôi thành công, đạt được giải cao. Tôi hoàn thành xuất sắc bài thi môn Văn, nhưng mang đến môn Toán lại là 1 trong sự thua thảm hại. Việc cao điểm độc nhất vô nhị tôi không làm cho được, vị tôi đã tự ý bỏ lỡ phần đó, vì cho rằng nó quá dễ dàng để đưa vào kì thi học viên giỏi. Tôi mất lòng tin ngay từ cơ hội ấy, đột nhiên mọi kỹ năng và kiến thức trong đầu tôi bay biến hết cả, tôi không thể nhớ được gì nữa. Dù cố gắng hết mức độ tôi cũng tất yêu lấy lại được sự bình tĩnh. Và lúc đó tôi biết rằng mình sẽ không nhận được bất kỳ giải gì ở hội thi này. Mọi muốn muốn, kì vọng của mọi người hay chính bạn dạng thân tôi phần lớn tan thành mây khói.

Tôi bước thoát khỏi phòng thi cùng với khuôn khía cạnh ủ rũ, tôi chẳng muốn chạm chán ai, chỉ muốn trốn tránh toàn bộ nhất là cô Thu tín đồ đã nhiệt tình chỉ bảo tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in lời cô dặn: “Dù bất kể dạng bài xích nào, dù cạnh tranh hay dễ nhỏ cũng bắt buộc ôn thật kĩ, đừng chủ quan bỏ qua bài bác nào nhỏ nhé”, cô nhắc đi nhắc lại điều này không biết bao các lần. Ấy vậy mà, chỉ vày tính chủ quan, chỉ vì sự kiêu căng, tự nghĩ bạn dạng thân mình tốt giang đã khiến mọi hy vọng của cô chảy vỡ. Tôi biết phải nhìn thấy với cô ra sao, nói với cô cầm nào về hiệu quả thi đáng thuyệt vọng lần này.

gần như ngày tiếp nối tôi luôn tìm cách tránh khía cạnh cô, tôi sợ đề xuất đối diện, phải phân tích và lý giải với cô, tôi sợ nhìn ánh mắt buồn rầu của cô. Nhưng thiết yếu tránh mãi, hôm ấy, lúc tan học tập cô đã call tôi lại ngơi nghỉ lại lớp. Đó là buổi nói chuyện mà mãi về trong tương lai tôi không bao giờ quên đa số lời cô nói, phần đông lời cô dạy dỗ bảo:

- Hôm qua, cô đã nhận được được hiệu quả thi học viên giỏi, môn văn con làm cực tốt được 9 điểm, tuy thế môn Toán lại tệ quá. Cô biết kì thi lần này của con không giỏi ngay từ lúc con thoát ra khỏi phòng thi. Tuy vậy con có thể cho cô biết vị sao, môn Toán lại tệ vậy không? Cô biết sức học của nhỏ thế nào, cô tin con có thể làm tốt. Vậy mà…

- bé thưa cô, con chủ quan đang không ôn một phần cô ạ… con … con… thực thụ xin lỗi cô. Con rất giận phiên bản thân mình. Giận vì phiên bản thân nhà quan, đã làm cô cùng mọi tín đồ thất vọng,…

Tôi nức nở, xin lỗi cô, nói được những điều ấy lòng tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn cực kỳ nhiều. Nghe phần đa lời tôi nói, cô dìu dịu vỗ vai, ôm tôi vào lòng nhưng nói:

- con gái bé nhỏ bỏng của cô ý hãy nín đi. Mỗi chúng ta ai cũng từng không đúng lầm, người nào cũng từng vấp ngã. Điều quan trọng nhất là phiên bản thân tự nhận ra lỗi lầm cùng sửa đổi nó. Cô mong muốn đây đã là bài xích học khiến con nhớ mãi, để sau đây dù bất kể việc gì, dù khủng hay nhỏ tuổi cũng rất cần phải cẩn trọng, tỉ mỉ, đừng khinh suất lơ đãng. Vì chỉ cần một phút nhà quan, hậu quả con sẽ chẳng thể nào ngờ tới.

Tôi để ý lắng nghe như nuốt từng lời cô nói. Đó là lần trước tiên tôi hiểu ra rằng chỉ bởi một phút sơ suất, chủ quan của bạn dạng thân lại làm tác động đến nhiều người dân như vậy. Sự việc đã xảy ra từ lâu nhưng nó sẽ là bài học để đời mang đến tôi: trong bất cứ việc gì cũng không được nhà quan, yêu cầu cẩn trọng, tỉ mỉ, nỗ lực, cố gắng không ngừng.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo bi lụy - mẫu số 4

Mỗi con người, chắc hẳn chắn người nào cũng sẽ có những lúc lầm lỗi, không ai là hoàn hảo nhất dù fan đó có giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã có lần mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Khi đó tôi còn là học viên vừa học hết lớp bảy.

Hồi đó, vày ba bà mẹ nói tôi có năng khiếu sở trường vẽ và chủ yếu tôi đều thích được biến chuyển nhà thi công thời trang. Ba bà bầu đã đăng ký cho tôi học tập vẽ tận nhà của một giáo viên vừa về hưu. Cô thương hiệu Dương, dù đã không tính cái tuổi năm mươi dẫu vậy cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền hậu lắm! Khuôn mặt cô điền tĩnh, hiền khô khiến tôi luôn luôn có xúc cảm như cô là chị em tôi vậy. Mái tóc của cô đã ngả bạc bẽo trắng. Cô luôn tốt bụng giúp sức mọi fan nên láng giềng xung quanh ai cũng quý cô.

Tôi quý cô lắm. Thời gian đó tôi thường xuyên kiêu căng, từ cao, tự đại với đa số người vày nghĩ là mình giỏi hơn phần đa người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài vẽ của chính mình sẽ lấy điểm mười nhưng bất ngờ cô chỉ mang đến tôi bé sáu. Tôi tức lắm, cố kỉnh là đâm ra tôi ghét cô. Cứ từng lần đi học thêm, tôi không chịu vẽ mà lại cứ quậy phá làm cho phiền tín đồ khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ ứng phó với cô. Ko ngờ, gồm một lần cô đến đề là vẽ chân dung thầy cô mà lại em mê say nhất. đều người ai ai cũng vẽ cô. Chỉ bao gồm tôi suy nghĩ hoài cũng ko ra là mình vẫn vẽ ai cả. Cho nên vì thế tới thời điểm nộp bài xích tôi sợ lắm. Nhưng không ngờ, cô không hồ hết không la tôi cơ mà chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”.

Kể từ dịp đó tôi cảm xúc mình thật gồm lỗi cùng với cô. Với tôi cũng đúc kết được bài học: “"Không ai là tuyệt vời nhất cả, từng người đều phải có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu sa của tôi cũng biến mất lúc nào ko hay. Những bài xích vẽ cơ mà tôi vẽ ra, ai ai cũng khen cơ mà không vị vậy nhưng tôi lại sang chảnh và kiêu sa nữa. Phần lớn lúc kia tôi vui lắm với tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy mang lại tôi biết gắng nào là kiên trì triển khai thì sẽ thành công.

Tuy tôi chỉ được học với cô trong những tháng hè nhưng lại cô vẫn truyền đạt cho tôi không những những tay nghề quý báu mà còn có những bài học cuộc sống để tôi tiến hành theo sau này. Từ ngày học cô, tôi vẫn biết lưu ý đến hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên cường hơn. Tôi như đã trưởng thành và cứng cáp hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, trường đoản cú đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô. Bây giờ, mặc dù không học cô nữa, những bài học quý báu mà cô vẫn dạy cho tôi, tôi đã không bao giờ quên. Tôi sẽ cần sử dụng những bài học kinh nghiệm này, share với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực mang đến tôi trên tuyến đường đầy gian khổ phía trước.

Tôi vô cùng hàm ân cô. Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi vẫn nói lên một điều mà tôi rất hy vọng nói: “Con cảm ơn cô hết sức nhiều, vày cô đã dạy cho nhỏ những điều xuất xắc lẽ phải, giúp nhỏ đi đúng trên tuyến đường ước mơ của mình. Con yêu cô các lắm, cô ơi”.

Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến cho thầy cô giáo bi thiết - chủng loại số 5

Là học sinh, chắc hẳn hẳn ai cũng đã một lần lầm lỗi, phạm không đúng lầm khiến cho thầy cô phải ảm đạm phiền. Ngay cả tôi cũng vậy, chỉ do một lần ko học bài xích môn Lý, tôi đã trở nên điểm kém khiến cho cô giáo phải bi tráng lòng rất nhiều về tôi. Tuy nhiên cô sẽ tha thứ cho tôi nhưng tôi cũng chẳng thể nào quên được việc mình đã làm ngày hôm ấy.

Tối hôm đó, tôi sẽ xem kĩ thời khóa biểu để sẵn sàng bài cho ngày hôm sau. Tôi quan sát vào thời khóa biểu cùng không thấy môn nào bắt buộc học bài xích cả, ngoại trừ môn Lý. Tôi định học bài xích nhưng vì lười biếng và chủ quan đến rằng, lần trước tôi vẫn trả bài bác và được điểm cao rồi nên không nhất thiết phải học bài làm gì nữa mất công. Thay là, sửa biên soạn cặp xong, tôi lập tức chạy đi xem ti vi cho thỏa thích. Sáng sủa hôm sau. Vào lớp học, chúng ta thì ríu rít ôn bài trong lúc đó, tôi thì chỉ lo ngồi tán dóc chuyện trên trời, dưới khu đất với tập thể bạn. Ít phút sau, gia sư từ kế bên cửa bước vào lớp. Cửa hàng chúng tôi đứng dậy kính chào cô một biện pháp nghiêm trang. Cô chấp nhận chào cửa hàng chúng tôi rồi ra hiệu chất nhận được ngồi xuống. Cô chứa giọng nói: “Cả lớp đem giấy ra làm kiểm tra mười lăm phút”. Nghe kết thúc câu nói ấy, tôi bất giác giật mình và ban đầu lo lắng. Tôi luống cuống lấy tập ra định xem được phần nào xuất xắc phần đó nhưng mà không kịp nữa rồi. Cô bước đầu đọc đề, tôi viết đề vào giấy khám nghiệm mà trong tâm lo âu, phải chăng thỏm. Cô hiểu đề xong, các bạn ai nấy đều tập trung làm bài, riêng rẽ tôi thì chú ý vào đề bài, nó biết tôi nhưng tôi quan sát nó sao mà lạ lẫm. Tay tôi như không nắm nổi cây viết, vừa viết vừa tẩy xóa trong lúc đó các bạn xung quanh thì hết sức tỉnh bơ mà làm bài. Thời gian trôi qua cấp tốc thật! sắp hết thời gian mất rồi! chỉ từ vài phút là cần nộp bài trong những khi đó tờ giấy chất vấn của tôi hết sạch trơn thật đẹp bởi chưa có chữ viết làm bài bác nào trong số ấy cả.

Lúc ấy, tôi hốt hoảng thật sự, loay hoay hỏi bài chúng ta xung quanh. Nhưng ngoài ra cái phủ nhận và ánh nhìn thương hại, tôi chẳng nhận được điều gì khác bởi người nào cũng đều đang hoạt động gấp rút với thời gian cho bài làm của mình. Ngay trong khi đó, tôi chỉ mong muốn gục đầu xuống bàn và khóc thôi. ở đầu cuối thì thời gian làm bài cũng qua đi, các bạn ai ai cũng nộp bài với bài xích làm đầy chữ và khuôn mặt tự tin còn riêng rẽ tôi thì chỉ tất cả tờ giấy trắng. Tôi bỗng nhiên thấy mũi mình khá cay cay, khóe mắt khoan thai trào ra đa số dòng lệ muộn màng mà lại tôi cũng nỗ lực kìm nén lại vì không thích cô và các bạn thấy điều tệ hại đó. Tối hôm đó, về nhà, trong tâm địa tôi rối như tơ vò cùng với biết bao thấp thỏm không yên, không dám đối diện cùng với ba bà bầu của mình. Tôi lẳng yên ổn đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi vào lớp với khuôn mặt vẫn vui vẻ như ngày nào. Nhưng cho đến khi cô phát bài ra tôi mới sực ghi nhớ chuyện trong ngày hôm qua và ban đầu lo lắng mang đến số điểm của mình. Tôi cầm bài làm bên trên tay, quan sát vào số điểm. Con số 0 thật là to lớn tướng, cô bước đầu ghi điểm, cô phát âm tên các bạn rồi mang đến lượt tôi. Dịp đó, tim tôi giật thót lên. Tôi đứng lên và bạo dạn nói: “Dạ thưa cô, tám ạ!”.Cô không nghi vấn gì mà cứ ghi vào sổ. Tôi thở phào dịu nhõm ngồi xuống. Mà lại rồi tôi lại cảm thấy bồn chồn, khó chịu trong lòng. Cảm hứng ấy làm tôi bứt rứt đến cực nhọc chịu.

Vài ngày sau, tôi gặp mặt cô, nói cùng với cô sự thật sau bao ngày tôi suy nghĩ, đắn đo. Cô ko nói gì, chỉ sửa điểm lại mang đến tôi đúng với con số thật của mình. Cơ hội ấy, trông nét khía cạnh cô khá nghiêm trang trộn lẫn trong đó là một chút buồn rầu, thất vọng. Tôi xin lỗi cô đợt tiếp nhữa và trở lại chồ ngồi. Trong suốt buổi học đó, tôi có cảm hứng như lúc nào cô cũng chú ý tôi. Tuy thế tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi đã dám quả cảm nhận lỗi và thay thế sửa chữa sai lầm.

Xem thêm: Xút Ăn Da Là Hiđroxit Của Kim Loại Nào Sau Đây ? Xút Ăn Da Là Hiđroxit Của Kim Loại Nào Sau Đây

Qua bài học đó, tôi thấy bản thân thật gồm lỗi cùng với cô. Tôi hy vọng rằng mọi bạn đừng bao giờ giống như tôi, điều ấy không xuất sắc và vẫn khiến cho những người xung quanh mất lòng tin với chúng ta. Riêng rẽ tôi, tôi sẽ cố gắng học tập chuyên chỉ, siêng năng hơn để chưa hẳn làm cho thầy cô, cha mẹ buồn lòng nữa.