Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!Nhớ về rừng núi, nhớ nghịch vơiSài Khao sương bao phủ đoàn quân mỏiMường Lát hoa về trong đêm hơi

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳmHeo hút cồn mây, súng ngửi trờiNgàn thước lên cao, nghìn thước xuốngNhà ai trộn Luông mưa xa khơi

Anh chúng ta dãi dầu không bước nữaGục lên súng mũ chẳng chú ý đời!Chiều chiều oai phong linh thác gầm thétĐêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

Nhớ ôi Tây Tiến cơm trắng lên khóiMai Châu mùa em thơm nếp xôi.

Bạn đang xem: Tây tiến của quang dũng

*Doanh trại bừng lên hội đuốc hoaKìa em xiêm áo từ bao giờKhèn lên man điệu con gái e ấpNhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Người đi Châu Mộc chiều sương ấyCó thấy hồn lau nẻo bến bờCó nhớ dáng người trên độc mộcTrôi làn nước lũ hoa đong đưa.*Tây Tiến đoàn binh ko mọc tócQuân xanh color lá dữ oai vệ hùmMắt trừng gửi mộng qua biên giớiĐêm mơ hà nội dáng kiều thơm

Rải rác biên giới mồ viễn xứChiến trường đi chẳng tiếc nuối đời xanhÁo bào vắt chiếu, anh về đấtSông Mã gầm lên khúc độc hành.*Tây Tiến tín đồ đi không hứa hẹn ướcĐường lên thăm thẳm một phân tách phôiAi lên Tây Tiến ngày xuân ấyHồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

Phù lưu Chanh, năm 1948(Theo tập “Mây đầu ô”, NXB thắng lợi mới, hà nội – 1986)

*
Nhà thơ quang quẻ Dũng(1921-1988)

Nhà thơ quang đãng Dũng (1921-1988) chủ yếu tên là Bùi Đình Diệm, quê xóm Phượng Trì (tức làng Phùng), huyện Đan Phượng, Hà Đông; nay thuộc Hà Nội. Xóm Phùng giàu truyền thống lịch sử văn hóa và các danh nhân lịch sử. Thủa nhỏ, quang đãng Dũng sống và học tập sinh sống Hà Nội. Ông có một số trong những tác phẩm in bình thường hoặc in riêng, thuộc những thể ký, truyện ngắn cùng thơ. Bài thơ “Tây Tiến” (viết năm 1948) là thi phẩm khét tiếng của ông; trong tương lai được in vào tập “Mây đầu ô”, NXB vật phẩm mới, thủ đô hà nội – 1986. “Tây Tiến” là tráng ca về người chiến sĩ Quân đội quần chúng. # Việt Nam, biểu hiện rõ tài hoa, bạn dạng sắc quang quẻ Dũng, gửi ông vào vị trí số 1 của những nhà thơ thời kỳ đao binh chống thực dân Pháp.

Tây Tiến là 1 trong đơn vị quân đội, thành lập đầu xuân năm mới 1947, có trọng trách chiến đấu bảo đảm vùng biên giới Tây Bắc việt nam và phối hợp với bộ đội Pathet Lào tiến công Pháp sinh hoạt Thượng Lào. Trong yếu tố hoàn cảnh cực kỳ buồn bã sống giữa núi rừng heo hút, hiểm trở, khí hậu tương khắc nghiệt, thiếu thốn đủ đường mọi bề, nhưng những chiến sĩ Tây Tiến – đa số là những chàng trai hà thành – vẫn lạc quan, can đảm chiến đấu. Quang đãng Dũng là đại team trưởng Tây Tiến từ đầu năm 1947, đến thời điểm cuối năm 1948 thì được điều đụng sang đơn vị chức năng khác. Năm 1948, sống Phù lưu Chanh (huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam), nhớ đến vây cánh cũ, ông viết bài bác thơ “Nhớ Tây Tiến”, sau thay đổi là “Tây Tiến”. Bài thơ là một trong những kiệt tác của thơ ca vn hiện đại, thể hiện xúc cảm yêu mến, lòng bái phục của tác giả trước vẻ đẹp nhất hào hùng nhưng mà lãng mạn cùng tinh thần bi tráng của tín đồ lính Tây Tiến. Tính rất dị về văn bản và văn pháp tài hoa của quang quẻ Dũng trong “Tây Tiến” là ko thể xáo trộn trong thơ ca biện pháp mạng nước ta.

Phần đầu bài thơ, quang đãng Dũng thể hiện nỗi nhớ tây bắc không nguôi. Núi rừng và fan dân khu vực đây đã bít chở, gắn thêm bó cùng với đoàn quân Tây Tiến. Nỗi lưu giữ ấy thấm đậm cả không gian và thời gian:

Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơiSài Khao sương che đoàn quân mỏiMường Lát hoa về trong đêm hơi.

Ta như nghe thấy tiếng điện thoại tư vấn thiết tha, đầy dịu dàng của tác giả so với Tây Bắc, cùng với đồng đội. đơn vị thơ lưu giữ đồng đội, nhớ núi rừng cùng các bản làng đã từng đi qua. Đặc biệt, tác giả nhớ cảnh hành quân gian khổ trên núi rừng Tây Bắc:

Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳmHeo hút đụng mây súng ngửi trờiNgàn thức lên cao, nghìn thước xuốngNhà ai pha Luông mưa xa khơi.

Bốn câu thơ thiệt hay. Một tranh ảnh thiên nhiên tây bắc hoang sơ, hiểm trở, vĩ đại và cực kỳ thơ mộng, được vẽ nên bởi trí tưởng tượng phong phú ở trong nhà thơ, với biện pháp nghệ thuật tương phản cùng phóng đại. Tiến quân trên núi cao có mây bít phủ, bạn lính Tây Tiến như đi vào mây (Heo hút cồn mây súng ngửi trời). Khổ cực mà vẫn vui. Quang quẻ Dũng cần sử dụng từ ngữ mới lạ, táo bị cắn bạo, lại hóm hỉnh, tinh nghịch, đầy chất lính: “súng ngửi trời”. Câu thơ “Nhà ai pha Luông mưa xa khơi” là câu thơ rất gợi cảm và tài hoa, toàn thanh “không” cùng “bằng”, làm cho ta nhớ đến âm điệu câu thơ diệu nghệ của thi sĩ Tản Đà: “Giang hồ nước mê chơi quên quê hương” (trong bài xích Thăm mả cũ bên đường) và hai câu thơ giỏi mĩ của Xuân Diệu: “Sương nương theo trăng ngưng lưng trời/ Tương bốn nâng lòng lên nghịch vơi” (bài Nhị hồ). Núi rừng Tây Bắc lưu lại cảnh ảm đạm đau của đồng đội: “Anh bạn dãi dầu không bước nữa/ Gục lên trên nón súng bỏ quên đời”. Nhưng chỗ ấy cũng có cái vui bình dị của cuộc sống bạn dạng làng: “Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói/ Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.

Tiếp đó, quang Dũng nhớ đến cảnh ngơi nghỉ chan hòa, vui miệng của chiến sĩ Tây Tiến cùng với đồng bào Tây Bắc. Bút pháp lãng mạn của quang đãng Dũng biểu hiện đậm nét trong đoạn này. Cảnh và người thật là thơ mộng, có nét hoang gàn chân thực, khôn cùng quyến rũ, đáng yêu, được bên thơ phá cách một cách tinh tế. Phần nhiều câu thơ rất tất cả duyên. Điệu thơ nhịp nhàng, lâng lâng như tiếng hát, như điệu nhảy đầm hút hồn của những sơn nữ:

Doanh trại bừng lên hội đuốc hoaKìa em xiêm áo trường đoản cú bao giờKhèn lên man điệu người vợ e ấpNhạc về Viên Chăn xây hồn thơ.

Anh quân nhân lãng mạn, lãng tử xuất thân hà nội thủ đô như ngỡ ngàng, ngơ ngác, đầy vui sướng khi thấy các cô gái Thái đáng yêu đang múa lượn trong ánh lửa trại sáng sủa rực với tiếng khèn trầm bổng. Cùng đây nữa, tầm vóc uyển chuyển sexy nóng bỏng của cô gái Thái trên dòng thuyền độc mộc mới đáng yêu và dễ thương làm sao:

Người đi Châu Mộc chiều sương ấyCó thấy hồn lau nẻo bến bờCó nhớ dáng tín đồ trên độc mộcTrôi dòng nước lũ hoa đong đưa.

Những bông vệ sinh đong mang đi chiều gió, xuất xắc là dáng điệu và ánh nhìn đong gửi của cô gái trên thuyền? Dù hiểu theo cách nào cũng thật là đẹp. Hiếm bao hàm câu thơ độc đáo, bao gồm duyên và hay mang lại thế!

Điểm tựa và chủ đạo của bài xích thơ là hình hình ảnh đoàn quân Tây Tiến vừa chân thực, vừa lãng mạn cùng bi tráng. Tín đồ lính Tây Tiến được người sáng tác khắc họa sắc đẹp nét từ hình dáng đến nội tâm. Quang Dũng tô đậm các chiếc khác lạ, thực hiện linh hoạt biện pháp nghệ thuật và thẩm mỹ tương phản, với trí tưởng tượng phong phú, nên hình ảnh người lính Tây Tiến đã ảnh hưởng tác động mạnh và sâu vào sự rung cảm của bạn đọc. Đây là vẻ ngoại hình rất dị đến khác thường, gây tuyệt hảo đặc biệt về người chiến sĩ Tây Tiến:

Tây Tiến đoàn binh không mọc tócQuân xanh màu lá dữ oai phong hùmMắt trừng nhờ cất hộ mộng qua biên giới.

Sống địa điểm rừng thiêng nước độc, vô vàn gian khổ, yêu cầu bộ nhóm Tây Tiến thường hay bị sốt rét, domain authority xanh xám, rụng hết tóc, hoặc đề xuất húi trọc đầu. Hình ảnh ấy trông vừa thương, vừa thấy ngồ ngộ. Cùng thời, bên thơ Tố Hữu cũng miêu tả về anh Vệ quốc quân: “Giọt giọt mồ hôi rơi/ bên trên má anh đá quý nghệ” (bài Cá nước). Các chi tiết: “dữ oách hùm”, “mắt trừng nhờ cất hộ mộng qua biên giới” biểu hiện cái tướng mạo phi thường, dữ dội và cả lòng căm phẫn giặc của người lính Tây Tiến khiến đối phương phải khiếp sợ, được nhà thơ khôn khéo kết hợp với vẻ đẹp nhất nội vai trung phong rất dễ thương và đáng yêu của các anh: “Đêm mơ thành phố hà nội dáng kiều thơm”. Đấy là nỗi ghi nhớ nhà, nhớ bạn yêu, ghi nhớ các thanh nữ Hà thành điệu đà – một nỗi nhớ sống động và khôn cùng lãng mạn của không ít chàng trai hào hoa, phong nhã gốc Hà Nội. Chắc hẳn rằng chỉ gồm “dáng kiều thơm” mới xứng cùng với kẻ anh hùng! Câu thơ giỏi diệu! thiệt thế. Thi sĩ Tản Đà tài danh, danh tiếng đa tình, có hồi phục chắc cũng bắt buộc nể!

Quang Dũng biểu thị cảm xúc xót yêu mến vô hạn và mệnh danh cái chết bi quan của tín đồ lính Tây Tiến:

Rải rác biên cương mồ viễn xứChiến trường đi chẳng tiếc đời xanhÁo bào cầm chiếu anh về đấtSông Mã gầm lên khúc độc hành.

Những cái chết xa nhà, xa quê hương. Đó là sự thật, là loại bi, bộc lộ nỗi đau nghẹn ngào trong tim tác giả. Bộ đội Tây Tiến biết là đề xuất hy sinh, nhưng mà lý tưởng cao đẹp khiến cho các anh tự giác chào đón hy sinh, coi tử vong nhẹ tựa lông hồng: “Chiến trường đi chẳng nhớ tiếc đời xanh”. Lại nhớ đến hình ảnh người ra đi cứu giúp nước trong bài xích “Tống biệt hành” của thâm nám Tâm: “Chí nhớn chưa về bàn tay không/ Thì không lúc nào nói trở lại”. Quân nhân Tây Tiến đại chiến xa quê hương, cơ hội chôn cất không tồn tại ván, chỉ bao gồm manh chiếu bọc thân! các anh đang “về đất” – chứng tỏ sự hy sinh vì Tổ quốc hết sức thanh thản. Công ty thơ dùng từ khôn xiết hay, dùng bí quyết nói giảm, làm nhẹ nỗi đau, rất dị mà lại đậm tính dân tộc. Sự hy sinh của những anh khiến sông núi cũng xúc động, cảm thông: “Sông Mã gầm lên khúc độc hành”! Đấy là tiếng khóc thống thiết, nỗi đau xé ruột ở trong phòng thơ, của nhân dân, của đất trời trước cái chết của người đồng chí Tây Tiến. Đó cũng là khúc nhạc trầm hùng của núi rừng Tây Bắc tiễn đưa các anh.

Xem thêm: Thì Quá Khứ Hoàn Thành Và Quá Khứ Đơn Và Quá Khứ Hoàn Thành, Thì Quá Khứ Hoàn Thành

“Tây Tiến” của quang đãng Dũng là 1 đỉnh cao của thơ ca viết về người đồng chí Quân nhóm nhân dân việt nam từ sau giải pháp mạng tháng Tám – 1945. Qua nỗi nhớ thương đồng đội, công ty thơ vẫn dựng lên bức tượng phật đài sừng sững cơ mà bi tráng, hết sức đẹp và sinh động để ca ngợi người bộ đội Tây Tiến oai phong hùng. Bài thơ kết tụ tài hoa nghệ sỹ của quang đãng Dũng, với ngữ điệu đặc sắc, hình hình ảnh độc đáo, quyến rũ và giàu âm điệu – nhưng mà nói như thi sĩ Xuân Diệu: “Nghe như ngậm nhạc trong miệng”.