“Người lái đò Sông Đà” (Nguyễn Tuân)
I. MỞ BÀI
1. Tác giả
Trước phương pháp mạng, Nguyễn Tuân đã bôn ba trên các miền quê đất nước nhưng với trung tâm trạng của kẻ “thiếu quê hương”, bất mãn với cuộc đời. Sau biện pháp mạng, ông cũng xuôi ngược các nơi nhưng với tinh thần của người yêu quê mùi hương xứ sở, muốn đóng góp thêm phần vào công cuộc tạo Tổ quốc.
Bạn đang xem: Vẻ đẹp của người lái đò sông đà
2. Tác phẩm
“Người lái đò Sông Đà” là một trong những bước chuyển to trong phong cách Nguyễn Tuân. Trước phương pháp mạng, công ty văn thường đi tìm kiếm đề tài mang lại tác phẩm bằng phương pháp quay về với thừa khứ, với “một thời vang bóng” vẫn qua. Nhưng sau cách mạng, Nguyễn Tuân đã tìm thấy chất tài hoa người nghệ sỹ ở gần như con bạn lao động hết sức bình dị, ngay sát gũi.
“Người lái đò Sông Đà” biểu hiện một Nguyễn Tuân new mẻ, khát vọng được hòa nhịp với tổ quốc và cuộc sống và tiêu biểu vượt trội cho phong cách nghệ thuật độc đáo và khác biệt của Nguyễn Tuân: uyên bác, tài hoa, lao động nghệ thuật nghiêm khắc.
3. Vụ việc cần nghị luận: hình tượng người lái đò
Đây là hình ảnh về một con tín đồ lao động new mang vẻ đẹp trí dũng tuyệt đối và khéo léo, tài hoa.
II. THÂN BÀI
Tổng
Qua ngòi cây bút Nguyễn Tuân, sông Đà mang tâm thuật xảo quyệt của thứ quân địch số một của bé người. Hầu như yết hầu nhỏ dại hẹp, giá lẽo, các hút nước bị tiêu diệt người, cùng hàng cây số “nước xô sóng, sóng xô đá, đá xô gió” có thể cướp đi mạng sống của bất kể kẻ nào. Nhưng các cái bẫy chết tín đồ của sông Đà không thể khiến cho người lái đò chùn tay. Với phiên bản lĩnh, trí tuệ, và tài nghệ, người lái xe đò sẽ vượt qua thạch trận hiểm ác của dòng sông. Đoạn văn giàu chất điện ảnh, giống như những cảnh phim đầy ấn tượng.
Phân
1. Reviews chung
1.1 Lời đề từ:
“Đẹp vậy vậy tiếng hát trên chiếc sông” tụng ca vẻ rất đẹp của con người trong lao rượu cồn trên loại sông. Đó là những người dân chèo đò bình dân nhưng kiên cường, bản lĩnh trong trận chiến với mẫu sông dữ.
1.2. Lai lịch:
Ông lái đò là một nhân đồ không tên, ko kể 70 tuổi, làm nghề lái đò dọc sông Đà suốt mười năm. Ông là một trong những người lao động thông thường như vô số bạn lao cồn khác, phần đa con người đang hôm mai miệt mài, góp 1 phần công sức của chính bản thân mình trong công việc xây dựng cuộc sống thường ngày mới.
1.3. Ngoại hình:
Tay ông lêu nghêu như chiếc sào, chân ông lúc nào thì cũng khuỳnh khuỳnh, đụn lại như kẹp mang một cuống lái tưởng tượng, nhỡn giới ông vòi vọi như lúc nào thì cũng mong một chiếc bến xa nào kia trong sương mù. Trên ngực của ông nổi lên một vài “củ nâu” yêu thương tích trên “chiến ngôi trường Sông Đà” và Nguyễn Tuân điện thoại tư vấn đó là “Huân chương lao cồn siêu hạng”. Ông lái đò là hình hình ảnh một bạn lao động nhưng mà sông nước đã in vết vào trong từng chi tiết ngoại hình. Qua đó, bên văn ca ngợi sự gắn bó, lòng yêu nghề của người lái xe đò.
1.4. Phẩm chất:
Sức lực phi thường, ý chí khỏe mạnh mẽ, khả năng kiên cường
=> Ông lái đò là chất “vàng mười” quý giá, nguồn cảm xúc sáng tạo mới lạ của tác giả.
2. Trận chiến quyết liệt cùng với sông Đà
Vẻ đẹp nhất của ông lái được tự khắc họa qua hình ảnh ông lái đò quá thác. Đó là vẻ đẹp mắt tài ba, anh dũng của một vị thuyền trưởng dày dạn kinh nghiệm tay nghề thủy chiến. Qua ngòi bút chuyển đổi thần tình của Nguyễn Tuân, trận đấu thân ông lái đò và sông Đà gồm sức lôi kéo đặc biệt.
2.1 Trùng vi máy nhất
Khái quát: Với kỹ năng và kiến thức phong phú, uyên bác, Nguyễn Tuân diễn tả cuộc chiến giữa sông Đà và người lái đò một giải pháp sinh động, như một cuộc thi đấu đồ giữa hai võ sĩ.– Sông Đà: chiếm phần ưu thế
+ con sông bày ra năm cửa ngõ trận, gồm bốn cửa ngõ tử, một cửa ngõ sinh, lối thoát nằm lập lờ phía tả ngạn sông. Ở trùng vi này, sóng nước nhập vai trò chính để tàn phá chiếc thuyền. Thuyền vừa vào trận địa, sóng nước ùa vào tiến công chiếc thuyền tới tấp, “mặt nước hò la vang dậy quanh mình, ùa vào nhưng bẻ gãy cán chèo võ khí bên trên cánh tay mình”. Âm thanh ầm ầm của sóng nước khiến nhiều tín đồ phải ghê hồn bạt vía. Dòng sông là đối phương nhiều kinh nghiệm khi chủ động tấn công thường xuyên người lái đò, bên cạnh đó không ngớt khiêu khích kẻ địch “hất hàm”, “thách thức cái thuyền”
+ Sông Đà tiến công tới tấp “sóng nước như thể quân liều mình vào sát nách nhưng mà đá trái mà thúc gối vào bụng cùng hông thuyền”. Mẫu sông là kẻ địch mạnh mẽ, hung hăng, gian nguy “sóng thác đã đánh đến miếng đòn tàn ác nhất”, tấn công vào chỗ hiểm của người lái xe đò, quyết tâm hủy hoại đối thủ.

– người điều khiển đò: bạn dạng lĩnh, kiên cường
+ Trước một địch thủ mạnh mẽ và giàu kinh nghiệm như sông Đà, ông lái bị trúng đòn, khổ sở tột cùng “mặt sông trong tích tắc lòa sáng sủa lên”.
+ mặc dù vậy, ông vẫn rất là kiên cường, phiên bản lĩnh, “cố nén vết thương, hai chân vẫn kẹp chặt mang cuống lái, khía cạnh méo bệch đi”, quyết tâm hành động tới cùng. Với khả năng phi thường, ông lái đò bình tĩnh đối đầu và cạnh tranh với sông Đà, “chỉ huy gọn gàng tỉnh apple của bạn cầm lái” với đã lật ngược gắng trận.
– Kết quả: Bằng bản lĩnh vững vàng, ý chí kiên cường, người lái xe đò đang vượt qua được đoạn sông hiểm trở, kinh hoàng “vậy là phá kết thúc cái trùng vi thạch trận vòng vật dụng nhất”. Câu văn như giờ đồng hồ thở phào dịu nhõm lúc ông đò đang vượt qua hiệp đấu gay cấn, khốc liệt.
2.2 Trùng vi thứ hai
– Khái quát: Nguyễn Tuân vẫn vận dụng kiến thức thể thao và kiến thức quân sự để mô tả cuộc chiến gay cấn, giằng co tàn khốc giữa sông Đà và ông lái ở trùng vi trang bị hai.
– Sông Đà: hung hăng, quyết tâm phá hủy con thuyền
+ Sông Đà là một đối phương kiên cường, nham hiểm, lắm mưu nhiều kế. Không gật đầu đồng ý thua cuộc, ở trùng vi máy hai này, sông Đà bố trí của sinh ngược cùng với trùng vi trước, quyết tàn phá người lái đò “cửa sinh lại bố trí lệch qua phía bờ hữu ngạn”. Thạch trận chính vì như vậy càng hiểm trở hơn, cạnh tranh vượt qua hơn.
+ Ở đoạn sông này, sông Đà được liên quan như một bé thú dữ “dòng thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh mẽ trên sông đá”, hầm hố tấn công, quyết tâm tàn phá con mồi. Đá bên trên sông Đà, dưới ngòi bút biến hóa thần tình của Nguyễn Tuân, đang trở thành đội quân liều lĩnh, dữ dằn “xô ra định níu thuyền lôi vào tập đoàn lớn cửa tử”.
– người lái đò: trí tuệ, giàu ghê nghiệm
+ Ông lái “nắm dĩ nhiên binh pháp của thần sông thần đá”, “thuộc quy lý lẽ phục kích của lũ đá”, thuộc lòng quy phương pháp của chiếc sông và nắm rõ từng hòn đá bên dưới lòng sông.
+ Ở trùng vi này, ông lái trầm trồ ngang mức độ ngang tài với con sông. Ông không hề nao núng trước sự việc hung hăng của kẻ thù mà bình tĩnh“nắm chặt lấy được cái bờm sóng đúng luồng rồi, ông đò ghì cưng cửng lái, bám chắc lấy luồng nước đúng nhưng phóng nhanh vào cửa ngõ sinh.” Với hành vi nhanh nhẹn, bạo phổi mẽ, kết thúc khoát, người lái xe đò đã nhanh chóng chế ngự được cái sông hung hãn, an toàn vượt qua trùng vi thứ hai. Như một vị tướng giàu kinh nghiệm chiến đấu, ông lái biết cách ứng phó tác dụng đối cùng với từng kẻ địch khác nhau, “đứa thìông tránh mà rảo bơi lội chèo lên,đứa thì ông đè sấn lên mà lại chặt đôi ra để mở mặt đường tiến”.
– Kết quả: Bằng trí tuệ với sự từng trải, người lái xe đò đang chinh phục, thừa qua trận địa đá hiểm nguy của sông Đà. “Những luồng tử đã quăng quật hết lại phía sau”, người lái xe đò đã chiến thắng một giải pháp ngoạn mục.
2.3 Trùng vi thứ ba
– Khái quát: Vận dụng kiến thức và kỹ năng môn trơn đá, và kiến thức và kỹ năng quân sự, công ty văn dựng lên trận chiến khốc liệt, một mất một còn giữa sông Đà cùng ông lái đò.
– Sông Đà: kẻ địch mưu mẹp, nguy hiểm. Bị thua thảm đau, sông Đà sắp xếp trận địa thêm phần hiểm ác “bên đề xuất bên trái các làluồng bị tiêu diệt cả”, quyết chổ chính giữa không cho con thuyền lọt qua. Đó là một kẻ thù đáng gờm, rất khó bị mệnh chung phục “luồng sống ở khoảng ba đó lại ở ngay lập tức giữa bầy đá hậu vệ của nhỏ thác.”
– người lái xe đò: tay lái tài hoa. Người lái đò ko chút yếu cạnh, “phóng thẳng bé thuyền, chọc thủng cửa giữa”. Dưới trí tưởng tượng đa dạng chủng loại của Nguyễn Tuân, ông lái đò như một tiền đạo xuất sắc, nhanh chóng phá thủng mặt hàng hậu vệ của đối phương, ghi bàn win quyết định. Con thuyền lao đi với vận tốc cao “vút, vút, cửa ngoài, cửa trong, lại cửa ngõ trong cùng”, mềm dẻo uốn nắn lượn, lướt bay trên đầu ngọn sóng, quá qua thác dữ.

– Kết quả: bởi tài nghệ phi thường, người điều khiển đò bé dại bé đã khiến con sông Đà hùng vĩ, mạnh mẽ phải ngoan ngoãn tắt thở phục. Bên dưới bàn tay điều khiển và tinh chỉnh điêu luyện, khôn khéo của ông lái, phi thuyền đã trẻ khỏe và uyển gửi vượt qua trận địa đá hiểm trở của sông Đà “thuyền như một mũi thương hiệu tre xuyên nhanh qua hơi nước, vừa xuyên vừa auto lái được lượn được.” Đối diện trước những thách thức ngày càng xung khắc nghiệt, ông lái đò càng biểu thị rõ nét khả năng của một vị tướng đầy trí dũng cùng tài hoa.
Tóm lại:Từ ngữ đổi mới hoá phong phú; giàu nhịp điệu, âm thanh, nhiều sức truyền cảm, dồn nén những động từ bỏ mạnh; gần như ẩn dụ, so sánh, nhân hóa được tác giả trí tuệ sáng tạo độc đáo.– Cảnh quá thác là bài bác ca trận mạc hào hùng, phần win đã thuộc về con fan tài năng, trí dũng tuy vậy toàn. Qua hình ảnh người lái đò, Nguyễn Tuân đã diễn tả tấm lòng trân trọng, cảm phục rất nhiều con người lao động bình thường, nhỏ dại bé tuy thế đã đóng góp phần không nhỏ trong công cuộc xuất bản Tổ quốc.
3. Cuộc sống thường ngày ung dung, từ từ tản
– Sau cuộc vượt thác đầy hiểm nguy, những người lái đò lại quay trở lại với cuộc sống đời thường giản dị, yên ổn bình, đậm màu thơ “đốt lửa vào hang đá, nướng ống cơm trắng lam”, cuộc sống ung dung, từ tại tựa như những ẩn sĩ.
– Họ chat chit về loại cá quý của sông Đà “cá anh vũ cá dầm xanh”, về việc ưu đãi của thiên nhiên dành cho con fan nơi đây, “những mẫu hầm cá, hang cá mùa khô nổ đa số tiếng to lớn như mìn thay đổi rồi cá dỡ ra đầy tràn ruộng”. Mẩu chuyện của chúng ta thấm đẫm tinh thần lạc quan, tình yêu với sông Đà, một vùng đất của Tổ quốc.
– dù vừa trải qua những tích tắc căng thẳng mang lại nghẹt thở, cho dù vừa đoạt được ngoạn mục chiếc sông dữ nhưng lại “cũng chả thấy ai bàn thêm một lời như thế nào về cuộc thành công vừa qua”. Đó là lối ứng xử khiêm tốn của những con fan đầy phiên bản lĩnh, những nhỏ người luôn luôn bình thản, ung dung đối diện với thử thách khắc nghiệt của cuộc sống.
=> người lái xe đò có cốt phương pháp của một người nghệ sĩ, hiện hữu như một lãng tử đậm chất Nguyễn Tuân.
Hợp:
Nguyễn Tuân đã sử dụng học thức hội họa, điện ảnh, võ thuật, quân sự, khai thác triệt để bút pháp trái chiều để diễn tả sinh cồn tài nghệ của người lái đò. Ông lái đò được xung khắc họa rất nổi bật với vẻ đẹp tài ba, trí dũng và tài hoa, lãng mạn. Qua đó, tác giả thể hiện tình cảm thương yêu và trân trọng, truyền tụng người hero trên mặt trận lao cồn – hóa học “vàng mười” của Tây Bắc.
Xem thêm: Đề Kiểm Tra 1 Tiết Tiếng Việt Lớp 9 Hk2 Ngữ Văn 9, Đề Kiểm Tra 1 Tiết Hk2 Ngữ Văn 9
III. KẾT LUẬN
– Hình tượng người lái xe đò thể hiện phong thái nghệ thuật độc đáo và khác biệt của Nguyễn Tuân ở quy trình sau phương pháp mạng mon Tám: người điều khiển đò dù là người lao động bình thường vẫn hiện lên với hóa học tài hoa, nghệ sĩ. – công ty văn sử dụng kiến thức của rất nhiều ngành kỹ thuật khác nhau; ngôn ngữ sinh động, nhiều hình hình ảnh -> sự tài hoa, thông thái của Nguyễn Tuân.